Hà Nội của tôi là ngõ nhỏ phố nhỏ, là sự chen chúc, là tiếng rao vang lanh lảnh. Với những người con đã chót say lòng với mảnh đất thủ đô thì có lẽ đã không còn lạ lẫm gì với một nơi phố hẹp, xen kẽ là những con ngõ mà ở đó, người dân mưu sinh, buôn bán, là nơi tuổi thơ ùa về trong những kí ức về dáng mẹ ta xưa nặng vai quang gánh, là nơi bạn bè khoác vai nhau trong những buổi trưa hè.
Ngõ mà như phố. Người dân Hà Nội luôn biết cách tận dụng mọi ngõ ngách để làm hàng quán kinh doanh. Ẩn trong những con ngõ ấy là những hàng cháo, hàng phở, hàng tạp hóa san sát nhau, người đi kẻ lại nườm nượp cứ nghiêng bên này, ngó bên nọ mà không hề có bất cứ một sự cáu gắt nào. Tôi còn nhớ một lần được thưởng thức bún đậu trong một con ngõ nhỏ gần Hồ Gươm, tuy là nó không phải ngõ Phất Lộc chứ danh, nhưng cũng đủ để tôi thấy đời sống ngõ-phố tất bật, hối hả đến nhường nào. Mặc cho sự nóng nực, chật trội và vội vã ấy, chúng tôi vẫn cùng nhau thưởng thức món bún đậu mắm tôm trong một không khí thoải mái, không có một sự khó khăn, bất ổn nào. Có lẽ, với một người như tôi, được cảm nhận nét đẹp những con ngõ, rồi ngồi cùng đám bạn nhai nhồm nhoàm những miếng đậu thơm lừng cũng là đã đủ xua tan mọi mệt dọc.
Ảnh : Do H Nam - FILM PHOTO CLUB