Thứ Tư, 18 tháng 7, 2018
Có những ngày như thế
Hà Nội có những ngày như thế. Có những ngày mà khi mở mắt ra nắng vàng ngọt qua khung cửa sổ trải một vệt dài trên vách tường, một vài tiếng chim kêu ríu rít không ngớt bên ngoài khiến cho con người mê ngủ nhất cũng phải thức dậy vươn vai và cố rướn cái thân xác nặng nề ra khỏi giường nằm. Ngủ muộn vốn là một thói quen độc hại, con người ta mệt mỏi khó lòng dậy sớm, ấy thế mà hôm ấy lại tỉnh táo hoàn toàn, một cơ thể tràn đầy năng lượng thâu nhận mọi khí tiết trong lành để đón chào ngày mới, như loài cây căng tràn nhựa sống vươn lên trong trời xuân. Đó có lẽ là ngày sảng khoái nhất khi bản thân chúng ta cộng hưởng với thiên nhiên, đất trời tươi và con người ta cũng tươi roi rói, đủ để quên đi những muộn phiền, đủ để sống thực nhất với bản thân và đủ để con người ta thay đổi.
Hà Nội cũng có những ngày như thế- một Hà Nội lạnh đứt da dứt thịt, lạnh đến run cầm cập. Đây là mùa mà mọi đứa gầy đều ao ước vì được béo lên đôi chút, một mùa mà con người ta phát bực, đôi phần vì khí trời, đôi phần vì sự ghen tị với những cặp đôi yêu nhau, trao cho nhau những cái ôm ấm áp. Hơn hết, đó một mùa mà ta rệu rã nhất, cô đơn và trống vắng nhất. Trải qua một ngày học tập và làm việc, ta lại trở về với căn phòng nhỏ của mình, ủ ấm đôi chân bằng chiếc chăn hoa quen thuộc, ôm vào lòng những con gấu bông mà vốn dĩ thường chỉ được xếp vào một xó nhà. Mọi người đã bắt đầu ngủ. Ta lại một mình, tĩnh mịch và trầm tư. Trong cái không gian quen thuộc ấy, có một linh hồn nho nhỏ, tan vỡ, buồn rầu trong mớ suy nghĩ chằng chịt, rối rắm. Một tâm hồn nhạy cảm, mỏng manh trái ngược hẳn với cái mặt nạ vui vẻ được khoác lên hằng ngày, dần lộ diện, rơi vỡ li ti trên những bức hình, những dòng tin nhắn đã xưa cũ, đã bạc màu thời gian. Không một dòng tin nhắn, không một cú điện thoại, không một bức thư, cái cô đơn lạnh lẽo ấy cứ thế mà kéo ta vào giấc ngủ, một giấc ngủ đầy mà không đủ.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Chênh vênh 25
Tôi là ai? Tôi muốn gì? Cả tá những băn khoăn trong đầu mà chả thể được giải quyết. Đấy là khi cái "tôi" vươn mình sau một giấc ng...
-
Theo muôn nẻo đường xa, những câu chuyện thường nhật vẫn cứ lặp đi lặp lại hội tụ ở chuyến tàu Nam Bắc. Mỗi một sân ga mà nó đi qua, người đ...
-
Trong chuỗi bài viết về những thứ đang dần chìm vào quên lãng, cùng với "loa phường", "xích lô", hôm nay tôi muốn nói v...
-
" Ở nơi ấy, tôi đã thấy, trên ngọn núi cao, có hai người, chỉ có hai người, yêu nhau. Họ đã sống, không mùa đông, không mùa nắng mưa....