Hà Nội cũng có những ngày như thế- một Hà Nội lạnh đứt da dứt thịt, lạnh đến run cầm cập. Đây là mùa mà mọi đứa gầy đều ao ước vì được béo lên đôi chút, một mùa mà con người ta phát bực, đôi phần vì khí trời, đôi phần vì sự ghen tị với những cặp đôi yêu nhau, trao cho nhau những cái ôm ấm áp. Hơn hết, đó một mùa mà ta rệu rã nhất, cô đơn và trống vắng nhất. Trải qua một ngày học tập và làm việc, ta lại trở về với căn phòng nhỏ của mình, ủ ấm đôi chân bằng chiếc chăn hoa quen thuộc, ôm vào lòng những con gấu bông mà vốn dĩ thường chỉ được xếp vào một xó nhà. Mọi người đã bắt đầu ngủ. Ta lại một mình, tĩnh mịch và trầm tư. Trong cái không gian quen thuộc ấy, có một linh hồn nho nhỏ, tan vỡ, buồn rầu trong mớ suy nghĩ chằng chịt, rối rắm. Một tâm hồn nhạy cảm, mỏng manh trái ngược hẳn với cái mặt nạ vui vẻ được khoác lên hằng ngày, dần lộ diện, rơi vỡ li ti trên những bức hình, những dòng tin nhắn đã xưa cũ, đã bạc màu thời gian. Không một dòng tin nhắn, không một cú điện thoại, không một bức thư, cái cô đơn lạnh lẽo ấy cứ thế mà kéo ta vào giấc ngủ, một giấc ngủ đầy mà không đủ.
Và Hà Nội có những ngày như thế. Cái ngày mà có lẽ ta nhận ra ta không cô đơn như ta tưởng, ngày những cơn mưa nặng hạt bầu bạn, phá vỡ không gian tĩnh mịch ảo não. Mưa, nhầy nhụa và ướt át, ấy vậy mà đã đi vào thơ ca, đi vào bài hát, đi vào những câu chuyện. Chúng ta, những cá nhân trong dòng đời đầy bất cập, đôi lúc bắt gặp những cơn mưa vào đúng lúc tâm trạng lên cao nhất. Có gì đó an ủi, có gì đó ấm áp chứ không hề lạnh lẽo. Đi ngủ với tiếng mưa rào bên ngoài có lẽ là cảm giác tuyệt vời nhất, không còn còn cô đơn, không còn xấu hổ, mưa cũng làm trôi đi những dòng nước mắt của bất cứ ai tỏ ra mạnh mẽ. Sáng hôm sau đất trời như được gội rửa đầy thoáng mát và mới mẻ, cũng như tâm hồn của chúng ta vậy. Sau cơn mưa trời lại nắng, có lẽ tất cả những gì ta cần là một cơn mưa, để cuốn đi tất cả, để thanh lọc đầy thơm tho cho tâm hồn, để được tái sinh một lần nữa. Mưa từ trời hay mưa từ chính mắt ta?
Nhận xét
Đăng nhận xét