Nhiều người nói Tết này đã khác Tết xưa, rằng dịp nghỉ lễ cứ trôi tuột đi như một thủ tục và không còn nhiều dư vị như nhiều năm về trước. Có lẽ, sự phát triển vượt bậc của đời sống cũng như lo toan thường nhật đã vô tình khiến cho những đứa trẻ năm nào phải dần tập làm người lớn. Và trong quá trình khắc nghiệt đó, qua con mắt của những va vấp, buồn vui lẫn lộn thì Tết giờ có phần thật xa cách.
Mình lại có góc nhìn khác. Mỗi năm một lần, cái nhạy cảm thái quá của mình lại được đẩy lên vượt ngưỡng khi tiết xuân về. Mình nhìn ngắm sự thay da đổi thịt của mọi thứ xung quanh và đâu đó vẫn bắt trọn những giá trị chẳng hề biến mất đi đâu cả. Có chăng chỉ là chúng ta đã lơ là, vô ý để rồi vụt mất những khoảnh khắc nhỏ nhoi ấy mà thôi.
Những ngày cuối năm luôn là những ngày bồi hồi, bận rộn và lặng lẽ nhất. Thật khó để mô tả cái hối hả, tất bật nhưng tràn đầy nỗi niềm ấy. Mình như đứng giữa những lẫn lộn cảm xúc, với một bên là sự thôi thúc để lao vào công việc, cố gắng đến giờ cuối cùng để kiếm đồng ra đồng vào, một bên là những giây phút như lặng đi để suy nghĩ về cả một năm đã qua với đủ hỉ nộ ái ố. Và rồi trong cái hỗn độn, bày bừa của tâm trí ấy chợt nhận ra dù có ra sao đi chăng nữa, mình vẫn đang ở đây, còn sống và còn nơi để trở về.
Có lẽ vì vậy mà mình không bị choáng ngợp trước sự thay đổi nhịp sống cuối năm. Không còn than vãn về đường tắc, về khói bụi. Không còn cáu gắt khi chuyện không như ý. Cũng không còn mong đợi và kỳ vọng quá nhiều vào những thứ không đâu vào đâu. Mình nhẹ nhàng đón nhận và đi qua từng ngày trước Tết như thế.
Cái rét căm căm của mùa xuân mơn chớn trên da thịt, cùng với đó là tiếng người ra người vào khiến mình choàng tỉnh vào một buổi sáng nọ. Vừa mới lồm cồm bò dậy, hít thở những hơi đầu tiên trong ngày đã thấy có gì đó khang khác. À, thì ra đây là ngày đầu của dịp nghỉ Tết đoàn viên. Mẹ đang đun lá mùi già thơm phức lan từ phòng bếp tới mọi ngóc ngách trong nhà. Bố đang tỉ mẩn nhìn ngắm, chỉnh trang cây đào, cây quất sao cho đẹp mắt. Khắp phòng là những ngổn ngang cần dọn dẹp, sắp xếp. Ai nấy luôn tay luôn chân với những bận rộn cuối cùng của năm cũ. Ấy vậy đấy lại là sự bận rộn dễ chịu và đầy cảm hứng. Qua từng ánh mắt, nụ cười, qua từng lời gọi nhau í ới, mình biết đó là niềm hân hoan vô bờ bến, nhưng ẩn trong đó cũng là sự cảm tạ đất trời để 1 năm đi qua mà gia đình vẫn ở đây, vẫn quây quần như thế này.
Có lẽ vì hân hoan quá, biết ơn quá mà những ngày như này cũng trôi qua rất nhanh. Chỉ một thoáng chớp mắt, đổi tất bật lấy một giây phút lặng lẽ của giao thừa. Trong thời khắc chuyển giao ấy, có tiếc nuối vấn vương song có cả sự chấp nhận và mãn nguyện. Mình thinh lặng hồi lâu và nhìn về pháo nổ rợp trời. Mùi hương trầm trong không khí. Tiếng trẻ con nô đùa cùng ba mẹ. Những lời nguyện cầu âm thầm. Những cái ôm đầu tiên. Cả một năm rệu rã lại nhẹ nhõm đến thế.
Nếu nửa đầu của kỳ nghỉ là những hối hả chóng vánh, thì nửa sau lại là những ngày đoàn viên có phần chậm rãi hơn. Đối với mình, đoàn viên không chỉ giới hạn cho gia đình, mà còn là họ hàng, bạn bè, thầy cô. Từng lần chạm mặt, từng cái nắm tay, nụ cười luôn khiến mình thổn thức. Vẫn những gương mặt cũ, những câu chuyện kể đi kể lại suốt bao lần, ấy vậy mà ướm qua màu Tết lại tươi mới và tràn đầy sức sống đến vậy. Có lẽ, Tết là như thế. Mọi cung bậc cảm xúc gom góp suốt một năm dạt qua một bên, nhường chỗ cho một tấm áo mới được dệt nên bởi những đường chỉ hạnh phúc và đầy ước vọng. Tết đâu có mất đi đâu đâu. Chúng ta chỉ cần sửa soạn tâm hồn một chút thì dù chiếc áo có hiện đại, phá cách, nó vẫn ôm trọn một tâm hồn truyền thống chẳng thể phai mờ.
Nhận xét
Đăng nhận xét