Thứ Hai, 9 tháng 6, 2025

Tiếng đạn bay trong đêm

Chiến tranh đã lùi xa 50 năm. Đã nửa thế kỷ kể từ khi tiếng bom rền trời, tiếng báo động inh ỏi từ loa phát thanh, những cuộc hội ngộ và chia ly đầy bịn rịn. Ấy vậy, bóng ma chiến tranh vẫn phảng phất đâu đó ở thời bình, nơi mà tiếng đạn xé đêm thanh tĩnh mịch, nơi tiếng đồng đội gọi nhau í ới, nơi người ngã xuống để lại biết bao dang dở. Khi người người nhà nhà chìm vào giấc ngủ thì cũng là lúc cuộc chiến ấy bắt đầu. 

Mình đã từng nghe kể nhiều về những chiến dịch triệt phá ma túy. Từ đó mà cũng từng mơ hồ mường tượng sự khốc liệt và cam go trong công cuộc phòng chống tội phạm tại Việt Nam. Nhưng có lẽ vì mải mê trong thời bình với biết bao dự định và ước mơ, mình hiếm khi để tâm và thực sự thấu hiểu những hy sinh thầm lặng của các chiến sĩ cảnh sát cơ động. Cho đến gần đây khi có cơ hội được tiếp cận và tìm hiểu thêm thông qua báo đài, mình mới thấy choáng ngợp không chỉ trước sự manh động của tội phạm mà còn trước nỗi buồn đến tột cùng của người thân những chiến sĩ đã ngã xuống vì sự yên bình của nhân dân. Chúng ta hòa bình nhưng chưa hoàn toàn yên ổn. 


Theo chân báo đài đến những điểm nóng ma túy, bao trùm lên tất thảy là cái nhập nhoạng sâu hun hút của bầu trời vùng núi phía Bắc. Nửa sáng tối đan xen, tranh giành nhau như báo hiệu một mầm mống hỗn loạn khó kiểm soát. Trong đêm, những bước chân dồn dập và khẩn trương. Mưa ngớt cũng là lúc các chiến sĩ vào những vị trí được chỉ định sẵn, chỉ chờ nhóm vận chuyển ma túy sa ổ phục kích. Lệnh tấn công nổ ra, pháo sáng rợp trời, tiếng súng hòa lẫn loa gọi hàng đanh thép. Tiếng đạn bay trong đêm. Cái sống và cái chết cứ đan vào nhau trong một sự rung chuyển của đất trời. Thật khó tưởng tượng cánh rừng tĩnh mịch ấy lại đang vang lên những âm thanh của chiến tranh như từ xưa vọng về. 

Và rồi sự tĩnh lặng ập tới. Mùi thuốc súng tan dần. Giữa cuộc vây bắt áp giải nhanh chóng là những giọt nước mắt giấu vội. Đã có những người nằm xuống và không còn được thấy tia nắng ngày mai. Đó không chỉ là những chiến sĩ, mà còn là người con, người chồng với biết bao ước mơ và hoài bão. Họ hy sinh tương lai của mình cho sự yên bình của bao người dân. Sự hy sinh ấy để lại một nỗi đau khó nguôi ngoai cho những người ở lại. Còn gì ám ảnh hơn là những bữa cơm nhà cuối cùng, những lần nắm tay, những lời thủ thỉ về tương lai. Giờ đây các anh về trong vòng tay gia đình nhưng không còn có thể thấy những dự định của bản thân thành hiện thực. 

Sau tiếng súng, chúng ta đã triệt phá được những đường dây ma túy tầm cỡ, nhưng cũng đã đánh đổi quá nhiều. Mình đã khóc nghẹn khi được nghe những câu chuyện của người ở lại. Thời gian cuốn đi những tang thương nhưng nỗi mất mát vẫn đau đáu trong lòng của những người con mất bố, vợ mất chồng, gia đình mất con đến mãi sau này.

"Bố con là một chiến sĩ công an. Không phải là con không có bố. Con có một người bố và bố con là một anh hùng". 

Đó là những gì chị Thủy nói cho con mình nghe mỗi lần bé hỏi về bố. Anh mất khi chị đang mang bầu được một tháng cũng trong một chiến dịch truy quét ma túy. Dù chưa được gặp bố một lần nhưng qua ánh mắt của bé, mình thấy tràn ngập sự tự hào và ngưỡng mộ. Có lẽ từ giờ cho tới lúc lớn, bé sẽ chẳng cần phải tìm đâu xa hình mẫu anh hùng để dựa vào. Bố của bé sẽ luôn là người hùng lớn nhất, kiên cường và lý tưởng nhất. Chủ nghĩa anh hùng ấy sẽ được truyền tới những người đồng đội và thế hệ kế tiếp. Để dù có khó khăn, hiểm nguy đến đâu, những chiến sĩ công an vẫn sẽ luôn là lá chắn thép bảo vệ bình yên và ổn định của nhân dân. 

Xin được cảm tạ những cống hiến thầm lặng của các chiến sĩ. Cầu chúc cho các anh thật nhiều sức khỏe và sự may mắn để luôn vững lòng với những nhiệm vụ tiếp theo. Mong rằng một ngày nào đó, tiếng đạn sẽ không còn bay trong đêm, và sẽ không còn ai phải nằm xuống giữa thời bình nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chênh vênh 25

Tôi là ai? Tôi muốn gì? Cả tá những băn khoăn trong đầu mà chả thể được giải quyết. Đấy là khi cái "tôi" vươn mình sau một giấc ng...