Đối với một sinh viên năm nhất,
tôi đã quá quen với việc dậy sớm mỗi ngày để đón xe bus. Chuyến xe ấy ngày nào
cũng vậy, chậm trễ, lề mề và đầy mệt mỏi. Nhưng cảm xúc mỗi khi lên xe thì lại
không bao giờ giống nhau. Tôi gắn bó với chuyến xe ấy, xin mạn phép được gọi là
chuyến xe 10 km, dẫn tôi từ nhà đến trường đã sắp được gần 1 năm rồi, mà mỗi
ngày ngồi lên xe, dù thân thuộc bao lần nhưng cũng đầy sự mới lạ.
Có lẽ lí do
đầu tiên dẫn đến sự thay đổi này chính là cách nhìn của tôi về những sự việc
nhỏ nhắn xung quanh. Tôi không biết các bạn thế nào, nhưng tôi là người luôn để
ý những thứ nhỏ nhỏ đáng yêu, những hành động, cử chỉ, lời nói đang diễn ra
xung quanh mình, và những hành động ấy, dù mang tính tiêu cực hay tích cực thì
đều có ảnh hưởng đến cảm xúc của mình. Nhớ có lần tôi bắt chuyến xe sớm vào
6h15 phút sáng, chưa ổn định được chỗ ngồi bao lâu thì trên xe đã xảy ra những
xích mích, những tiếng cãi cọ đầy gắt gỏng của phụ xe và khách hàng. Những cái
nhăn mặt, những lời ra tiếng vào như vậy thôi cũng đủ để phá vỡ đi cái không
khí vốn có của xe bus, cái mà bao nhiêu người trên xe đang tận hưởng. Nhưng lại
có những ngày, chỉ cần thấy anh phụ xe ngồi nói chuyện tâm tình với khách hàng
của mình với nụ cười trên môi, tôi bỗng chốc thấy vui tươi hẳn. Dù không phải
chuyện của mình, nhưng khi thấy những con người lạ mặt chẳng hẹn trước, vô tình
bắt cùng nhau chuyến xe, cùng nhau cười nói và hỏi thăm, bỗng có gì đó trong
tôi trỗi dậy. À thì ra là giữa những bộn bề cuộc sống, những giây phút ngồi
trên xe bus lại yên bình và đáng yêu đến thế. 10 km là một quãng đường dài, đủ
để tôi có thể quan sát được những cử chỉ, lời nói, và hơn hết là tình người dù
le lói trong xã hội tất bật của chúng ta bây giờ.
Ảnh: Sưu tầm
Lí do thứ
hai tôi chắc chắn đó là cảm xúc của mỗi người. Tôi tin rằng những chuyến xe là
sợi dây liên kết, đưa con người đến gần với nhau. Dù đi học hay đi làm, những
con người và sự vật mà ta gặp trước hay sau chuyến xe ấy đều đem lại cho ta
những cảm xúc riêng, những nỗi niềm riêng tồn đọng trong tâm trí và cùng chúng
ta đi lên chuyến xe. Nếu bạn nào hay có thói quen đeo tai nghe, dựa đầu vào cửa
kính xe bus thì chắc hiểu thứ cảm xúc mà tôi nói đến lúc này. Mỗi lần đeo tai
nghe, thả mình theo dòng suy nghĩ của bản thân mà không màng đến những thứ
khác, bản thân chúng ta như được sống và nếm trọn từng dư vị cảm xúc của mình
vậy. Nói đến cảm xúc thì muôn hình vạn trạng lắm, là vui, là buồn, là sung
sướng, là đau, là thất vọng. Năm xưa, đại thi hào Nguyễn Du từng viết:
"Cảnh nào cảnh chẳng đeo
sầu
Người
buồn cảnh có vui đâu bao giờ"
Ngẫm nghĩ kĩ thì cũng đúng.
Cảnh đẹp hay không là do tâm tư chúng ta quyết định chứ không một ai khác. Đã
có những ngày 10 km tưởng chừng như dài mà lại đâm ra ngắn và ngược lại. Có
những ngày dù ngoài kia có mưa to gió lớn đến đâu, tựa đầu vào ô cửa kính cũng
thấy thật thơ mộng và an yên. Chuyến xe bus, hay chính là những khoảng lắng
trong tâm hồn chúng ta, để tôi ngồi lại, suy nghĩ và mặc sức đắm chìm vào những
dòng cảm xúc của bản thân mình, để từ đó thấy mình như thế nào và nhìn nhận lại
mọi việc ra sao. Ngày nay, chúng ta đã bị quá cuốn theo guồng quay của cuộc
sống, suy nghĩ của chúng ta bị đóng khung bởi những dự định, những công việc cố
định hằng ngày mà quên mất không dành thời gian nhìn lại cảm xúc của bản thân
mình. Với tôi, chuyến xe 10 km dù nhiều lúc chậm trễ, nhiều lúc chật chội,
nhưng nó lại là khoảng thời gian tôi trở về con người thật mình lâu nhất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét