Có lẽ nhiều người sẽ cho rằng những âm thanh ấy thật ồn ã khó chịu. Cả ngày đi làm mệt rũ người, vác mặt về nhà, hết tiếng còi xe, tiếng líu ríu của bọn trẻ lại còn thêm cái loa rè rè cũ kỹ nữa, làm sao chịu nổi? Tôi thì khác. Bản thân tôi sống hoài cổ và luôn muốn giữ mọi thứ bên mình dù thời gian có đổi thay. Đối với tôi, tiếng loa phường có thể âm ĩ, nhưng thiếu nó đi thì bức tranh khu phố mà tôi giữ bấy lâu nay trong lòng, với tất cả những tình yêu thương và ngưỡng mộ, như bỗng dần nhạt phai đi một mảng màu sắc đặc biệt. Thật khó để diễn tả cảm xúc ấy ra sao, thật khó để diễn tả cái vẻ đẹp ấy thế nào, nhưng thiếu tiếng loa, cái tấp nập ồn ã đô thị nó không còn dư vị như xưa nữa. Dẫu biết xã hội ngày một cấp tiến, công nghệ phát triển mỗi ngày và sự ra đi của những chiếc loa là không thể tránh khỏi, tôi vẫn mãi mường tượng về nó trong ký ức như một hình ảnh không thể thiếu ở nơi tôi sinh ra và lớn lên. Để rồi sau này mỗi khi đi đâu xa, trở về đến đầu ngõ ngước lên nhìn lại thốt rằng: "A! Cái cột điện đây rồi, cái loa đây rồi".
Nhận xét
Đăng nhận xét