Tôi là ai? Tôi muốn gì? Cả tá những băn khoăn trong đầu mà chả thể được giải quyết. Đấy là khi cái "tôi" vươn mình sau một giấc ngủ dài, cựa quậy mãnh liệt muốn tìm đến một lẽ sống cao cả nào đó.
Tôi thức giấc vào một buổi sáng tháng 6 oi ả. Tia nắng đầu ngày lén len qua ô cửa kính vỡ, để lại một vệt dài uể oải trên sàn gỗ. Trong thinh không, những hạt bụi li ti vươn vai đắm mình trong ánh sáng, nhảy nhót như vui thích điều gì. Tiếng chim lanh lảnh kéo tôi ra khỏi bến bờ mộng mị để sẵn sàng cho một trang sách mới trong đời.
Lần đầu tiên sau ba năm ròng rã, bao trùm lên tâm hồn tôi là sự trống rỗng. Một sự trống rỗng an yên và đáng sợ khi tôi lựa chọn chào tạm biệt với công việc cũ và tập tễnh tìm hướng đi mới cho mình. Căn phòng bừa bộn hối hả ngày nào giờ đây lại tĩnh mịch, nhường chỗ cho tiếng chảy của thời gian. Không còn deadline, không còn tiếng chuông điện thoại réo rắt, chỉ còn tiếng đồng hồ kêu đều đặn như nhắc nhở rằng thời gian vẫn cứ trôi mặc cho điều gì xảy ra. Có lẽ chỉ còn lòng tôi là kẹt lại giữa những tiếng tích tắc ấy, để rồi tự dặn mình phải bước tiếp với những lựa chọn của bản thân.
Thất nghiệp là một cuộc chơi của cảm xúc. Có những ngày nắng lên cao, tôi vùng vẫy trong thế giới nhỏ của riêng mình. Một tách cà phê sáng, một gói xôi lạc vừng cũng đủ làm dậy lên ngày mới đầy hứng khởi. Những ngả đường tất bật bỗng nhẹ tênh, những hàng cây đi qua đi lại lắm lần nay xanh mướt. Tiếng còi xe hòa lẫn tiếng leng keng hàng rong như một bản giao hưởng phố thị mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ tận hưởng đến thế. Đâu đó là đứa bé khoác trên vai cái cặp to hơn người đang nhảy chân sáo đến trường. Ở một góc quán quen là các cụ đang ngồi vắt chân nhâm nhi chén trà, tay lật những trang đầu tiên của tờ báo mới. Thời gian trôi dịu dàng như thế. Cả thành phố chợt hẫng lại một nhịp và chậm rãi ôm tôi vào lòng.
Nhưng rồi cũng có ngày mây đen kéo tới giăng kín lòng tôi. Mưa xối xả như muốn cuốn trôi tất thảy những điều nhỏ nhoi mà tôi trân quý. Mỗi tiếng mưa là một tiếng vọng từ ngóc ngách sâu thẳm, gào thét những câu hỏi không lời. Tôi là ai? Tôi muốn gì? Cả tá những băn khoăn trong đầu mà chả thể được giải quyết. Đấy là khi cái "tôi" vươn mình sau một giấc ngủ dài, cựa quậy mãnh liệt muốn tìm đến một lẽ sống cao cả nào đó. Thành phố đã không còn vỗ về nữa mà đẩy tôi quay lại với thực tại phũ phàng. Gã trai 25 đang ngồi ngắm mưa ấy chênh vênh và vô định như con thuyền giấy thả trôi theo dòng nước.
Trời vừa tạnh cũng là lúc tôi bước ra khỏi nhà. Không biết sẽ đi đâu nhưng chắc chắn không thể ở yên một chỗ. Tôi không cho phép những câu hỏi vẩn vơ quấy rầy thêm nữa nên đi tìm lại một vài tia nắng để xoa dịu lòng mình. Vậy mà có mấy khi khoảnh khắc lặp lại hai lần. Tôi lướt đi trên vỉa hè ướt sũng để rồi nhận ra cả góc phố đã thay màu áo mới. Vẫn những hàng cây xanh mướt, vẫn những con đường nhẹ tênh nhưng người đã không còn nữa, chỉ còn lác đác một vài hàng quán nhỏ đang hạ bạt cất ô. Gần đó là anh xe ôm đang tạm trú vào một hiên nhà cũ, kế bên là cô gái đang giao những ổ bánh mì cho khách với nụ cười tươi rói. Tôi trộm nghĩ, liệu rằng cơn mưa kia có tưới ướt tâm hồn của họ như tôi không? Liệu rằng trong dư âm của cơn mưa ấy, có ai lơ đễnh ngã vào vòng xoáy của những suy nghĩ bất tận mà chẳng thể nào tìm được lối ra?
Trời hửng nắng. Trong vô thức tôi đứng nhìn phố phường thật lâu. Cô gái bán bánh mì bỗng rút từ trong túi ra một ổ rồi đưa cho anh xe ôm. Trông anh ấy có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng vui vẻ nhận lấy rồi ăn ngấu nghiến. Họ, cũng như tôi, có những ngày mịt mù trong tâm tưởng, nhưng họ vẫn chọn đi tiếp. Cơn mưa kia có khi chỉ là một buổi tắm mát thường nhật mà thôi. Sau mưa, họ sẽ lấy tâm hồn mình ra phơi với sự dạn dày và vững chắc, song vẫn giữ lại sự thiện lương trên từng hành trình của mình. Đó mới là điều quan trọng sau cùng.
Tôi mỉm cười và trở về nhà, để lại góc phố ấy sau lưng. Dẫu rằng vẫn chưa thể trả lời cho những câu hỏi muôn thuở về bản thân, tôi đã không còn cảm thấy lạc lõng. Một thứ gì đó nảy nở trong lòng tôi, một cảm giác thoải mái và êm dịu hiếm hoi trong những ngày giông bão. Dường như thất nghiệp không tệ đến thế. Nó chỉ đem đến những khoảng lặng cần thiết để lắng nghe bản thân và thành phố này. Dù vô định đến đâu, tôi vẫn sẽ phải học cách bước tiếp với những gì mình có. Thành phố thì vẫn ở đó bất kể nắng mưa hay người đi kẻ ở. Từng con ngõ, mái nhà, hàng quán sẽ nâng đỡ từng bước tôi đi trong hành trình tìm lại mình và sẽ đón về với sự dịu dàng nếu thất bại. Tôi tự động viên mình như vậy. Thế cũng là đủ hành trang để đương đầu với tương lai rồi nhỉ?